Ring ring
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
phan 42

 Sắc trời càng lúc càng ảm đạm hơn, không biết là do màn đêm sắp buông xuống hay do những đám mây dầy cộm nặng nề kia, hơn nữa chung quanh toàn những bóng cây to lớn rậm rạp, Giản Tang Du chỉ cảm thấy toàn thân đều lạnh run lên.



Xe tiến xa hơn một chút, cô mơ hồ nghe thấy một tiếng vang kì quái, giống như tiếng một đoàn tàu hỏa từ xa sắp phóng tới đây mang theo một trận gió lớn, xuyên qua những tán lá rậm rạp.



“Ở đây có đường ray sao?”



Giản Tang Du nghi hoặc nhìn vào trong rừng nhưng hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt biến sắc của Lưu Đội cùng viên cảnh sát trẻ tuổi đang ngồi ở ghế trước. Lưu Đội lập tức tắt máy, dừng xe ở ven đường.



Tiếng thắng xe gấp gáp vang vọng trong khu rừng yên tĩnh.



Cả người Quan Trì nghiêng về phía trước: “Sao vậy?”



“Suỵt ——” Lưu Đội ra hiệu bảo anh đừng lên tiếng, vẻ mặt vô cùng căng thẳng, nghiêng tai chăm chú lắng nghe cái gì đó.



Thiệu Khâm cũng không khỏi nhíu mày, trong thoáng chốc. . . . . . dường như. . . . . .



“Mau lái xe!”



Thiệu Khâm cùng viên cảnh sát hình sự trẻ tuổi cùng nhau mở miệng, Giản Tang Du sợ hết hồn. Cô chưa từng nhìn thấy bộ dạng khẩn trương như vậy của Thiệu Khâm, muốn mở miệng hỏi han nhưng thân thể lại bị Thiệu Khâm ôm chặt lấy.



“Ôm anh.” Thiệu Khâm thấp giọng thì thầm vào tai cô, gương mặt nghiêm nghị của anh đông cứng lại, ánh mắt sâu xa nhìn thẳng về phía trước.



Trực giác Giản Tang Du mách bảo có lẽ có chuyện gì đó sắp phát sinh. Tim cô đập rộn lên, nhưng vẫn ngoan ngoãn tiến sát vào trong ngực Thiệu Khâm. Hai cánh tay dùng hết sức quấn chặt lấy thắt lưng của Thiệu Khâm.



Tiếng gầm rú kia càng ngày càng lớn. Cùng lúc đó Lưu Đội cũng nhanh chóng khởi động xe. Giản Tang Du cũng không dám mở mắt, chỉ cảm thấy như có một âm thanh khổng lồ lạnh băng vừa phá vỡ sự yên tĩnh. Âm thanh kia mãnh liệt dâng trào, cuồn cuộn nổi lên vô số tảng đá to hòa cùng dòng nước.



“Fuck, đây là ——” Quan Trì trừng to mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn những gì phát sinh sau lưng mình.



Cách xe bọn họ không xa là một màn nước mênh mông cùng với những thân gỗ to hòa cùng bùn nhão ầm ầm lao tới. Dòng nước hung hãn há miệng lớn một đường cắn nuốt sườn núi cỏ cây ven đường. Rừng cây vốn là che khuất bầu trời trong nháy mắt cong vẹo nghiêng ngả trong dòng nước. Những thân gỗ dưới sức nước kinh người càng thêm dũng mãnh, với tư thế lên núi lễ Phật hung hãn lao đến.



“Lũ quét.”



Vẻ mặt Lưu Đội cứng lại, bàn tay nắm chặt vô lăng khiến cho những mạch máu trên tay nổi lên cuồn cuộn trông rất đáng sợ, môi anh mím chặt lại, vừa ngó phía sau vừa dùng hết sức nhấn chân ga.



Đường đất phía sau bọn họ bắt đầu sụp đổ, Quan Trì quay đầu lại nhìn thoáng qua, lập tức toát mồ hôi lạnh.



Toàn bộ đoạn đường đằng sau đuôi xe của bọn họ đều gãy thành mấy mảnh, rơi xuống một cái động sâu không đáy, còn có một lớp bùn đất đang đùn lên từ vết nứt.



Việc này so với một trận lụt còn ghê gớm hơn. Với một tốc độ cực nhanh cơn lũ đã phá vỡ sườn núi cứng cáp, nhổ tận gốc những cây đại thụ trên đường đi với một khí thế kinh người làm cho ai cũng phải hoảng sợ.



Lưu Đội hiển nhiên là có kinh nghiệm, đất đá trôi và lũ lụt, động đất hoàn toàn khác nhau, chỉ có thể chạy sang hai bên để tránh nó, hơn nữa cũng không thể dọc đi theo khe. Anh ta vẫn điên cuồng nhấn ga, chân đã phát run lên, vừa muốn tránh xa đất đá trôi, lại còn phải chú ý tới tình hình giao thông nguy hiểm trước mắt.



Giản Tang Du chỉ cảm thấy thân thể của mình sắp bị Thiệu Khâm bóp nát rồi. Lồng ngực ấm áp của anh đang che chở cho cô, tiếng tim đập mãnh liệt vang lên bên tai cô, mỗi một tiếng như một hồi trống vang lên trong lòng cô.



Không biết qua bao lâu, thân thể Thiệu Khâm mới thả lỏng một chút, ngón tay anh lạnh như băng nắm lấy tay cô, giọng nói khàn khàn: “Không có chuyện gì rồi.”



Giản Tang Du không nhìn thấy những cảnh tượng kinh khủng, không biết được nó đáng sợ như thế nào. Nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được lúc đó Thiệu Khâm vô cùng khẩn trương. Anh che chở cho cô rất cẩn thận. Tuy không hề lộ chút cảm xúc nào nhưng lúc này trong đôi mắt trong sáng nhìn cô tràn đầy sủng nịnh nói “Không có chuyện gì rồi.”



Giản Tang Du chỉ ngẩng đầu nhìn anh hồi lâu, vòng tay đang ôm anh lại không hề có ý định buông ra.



Thiệu Khâm ngây ngốc, đáy mắt hiện lên một nụ cười, lại tiếp tục ôm chặt lấy cô.



***



Xe lại bắt đầu vững vàng đi về phía trước, trong xe chỉ có năm người, mọi người đều cũng trầm mặc cố gắng bình phục lại tâm trạng sau khi sống sót thoát khỏi tai nạn kinh hoàng kia.



Cuối cùng cũng hết ngày, chiếc xe vẫn đang cố gắng lội qua những quãng đường đất lầy nguy hiểm, qua ánh đèn xe mọi người nhìn thấy những cảnh đổ nát, thảm thực vật hoàn toàn không còn lại một chút nào.



Thiệu Khâm khẽ lau cái trán ướt đẫm mồ hôi của Giản Tang Du, hôn tóc mai của cô nói: “Ngủ đi.”



Giản Tang Du gối đầu lên đùi anh nhưng vẫn không nhắm mắt, buồng xe lắc lư, hệ thống giảm xóc của chiếc xe cảnh sát không được tốt, nhiều lần gò má của cô bị đập mạnh vào chân của Thiệu Khâm.



Thiệu Khâm dùng bàn tay khô ráo ấm áp của mình đặt dưới má cô để cho cô an ổn ngủ trong lòng mình.



Dọc đường luôn được Thiệu Khâm quan tâm chăm sóc như vậy, Giản Tang Du không phải là không có cảm giác. Cô im lặng ngủ thiếp trong lòng bàn tay ấm áp khoan dung của anh dù trong lòng vô cùng lo lắng.



Xe đột nhiên ngừng lại, cô thuận thế vừa đứng dậy vừa nhìn, lúc này mới kinh ngạc phát hiện đường phía trước đã bị chặn lại, bởi vì bị đất đá trôi xuống làm sụp mất một đoạn tạo thành một cái khe rất to.



Lưu Đội xuống xe xem xét, trong xe im ắng, ngay cả người bình thường nói nhiều như Quan Trì cũng không nói tiếng nào ngồi im, trầm mặc.



Ai cũng không nói gì, tâm tình của Giản Tang Du và Thiệu Khâm lại càng chìm đến đáy cốc.



Lưu Đội chống nạnh đứng chống nạnh quan sát độ sâu của vết nứt, cau mày nhìn về phía trước, đèn xe màu vàng ấm chiếu sáng cả một vùng phía trước



Trong xe mấy người cũng thừ người ra nhìn anh, bàn Giản Tang Du càng nắm càng chặt hơn, đúng lúc cô muốn nhảy xuống xe thì bỗng nhiên Lưu Đội hô to: “Mọi người mau xuống xe nhanh, trong hố này có người!”


 CHƯƠNG 74

Tiếng thét lên của Lưu Đội làm cho mọi người đều giật mình. Giản Tang Du theo chân Thiệu Khâm xuống xe, đến khi nhìn xuống cái hố mới phát hiện ra tình trạng bên dưới thật tồi tệ.



Một chiếc máy kéo bị chôn vùi dưới đám đất đá, chìm xuống đám bùn nhão là một người trong thôn, tay chân đang chìm trong vũng lầy, sắp không chịu nổi. Bên cạnh đám đất đá là một đống rau củ quả. Có vẻ như người này vừa vào thành phố mua thực phẩm, lúc trở về không may lại gặp phải sạt lở đất . . . . . .

Lưu Đội và Thiệu Khâm không nói gì, nhìn nhau thoáng cái liền nhảy xuống cứu người, Quan Trì cũng cởi áo khoác nhảy xuống.



Ba người vừa mới chạm đất đã bị ngập trong đám bùn, bùn ngập tới tận bắp chân, giày da của Thiệu Khâm cũng chìm trong bùn nhão, mỗi người đều đi từng bước một cách khó khăn tới vị trí của người bị thương.



Viên cảnh sát hình sự trẻ tuổi nhìn xuống lo lắng hỏi: “Còn sống không?”



Trước kia lúc còn là bộ đội, Thiệu Khâm cũng đã tham gia cứu trợ thiên tai khẩn cấp rất nhiều lần, cho nên rất có kinh nghiệm với những tình huống như vậy, anh trầm mặc xem xét tình trạng của người kia.



Lưu Đội cũng đã lớn tuổi nên hành xử không chút sợ hãi, duỗi ngón tay ra kiểm tra hô hấp của người kia, trầm giọng đáp: “Vẫn còn thở.”



Bọn họ ra sức đào xuống phía dưới để lôi người đó ra, do không có công cụ gì có ích cho nên chỉ có thể dựa hoàn toàn vào hai tay sau đó ôm lấy người kia, cố gắng không để mình bị thương.



Trong nháy mắt áo sơ mi trắng trên người Thiệu Khâm dính đầy bùn, gương mặt kiên nghị vô cùng chăm chú làm việc. Giản Tang Du chỉ có thể chờ ở phía trên, cùng viên cảnh sát hình sự trẻ tuổi hỗ trợ đưa người bị nạn lên.



Thỉnh thoảng cô lại đưa mắt nhìn Thiệu Khâm, khe nứt này quá sâu, nhưng đèn xe lại không thể chiếu vào được cho nên cô chỉ có thể mượn bóng đêm mơ hồ quan sát tình trạng tồi tệ hiện tại. Hồi lâu vẫn không thấy Thiệu Khâm có động tĩnh gì, giọng cô run run gọi tên anh: “Thiệu Khâm?”



“Anh ở đây.” Giọng nói đầy cuốn hút của Thiệu Khâm chậm rãi truyền lên. Giản Tang Du thở ra, anh còn nói: “Đừng lo lắng, anh rất khỏe.”



Những người bị nạn cũng không quá nhiều, tổng cộng có năm người, trong đó còn có một người lớn tuổi bị thương hơi nặng, nằm trên mặt đất thật lâu cũng không hề nhúc nhích. Lưu Đội làm hô hấp nhân tạo cho ông ta, ấn vào huyệt nhân trung giữa mũi và miệng, cuối cùng có thể cảm nhận được tiếng tim đập càng ngày càng mỏng manh của ông ta.



Những người bị nạn khác cũng dần dần tỉnh lại, cảm tạ ân nhân của mình, sau đó thấy ông già vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại liền cầu xin Lưu Đội và Thiệu Khâm giúp đỡ một tay.



Viên cảnh sát hình sự trẻ tuổi thử dùng di động liên lạc với bên ngoài, nhưng trong thung lũng này căn bản không có sóng.



Sắc mặt Lưu Đội đông cứng lại, ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen, cuối cùng đưa ra một quyết định khó khăn: “Đường phía trước đã bị chặt đứt, nhìn trời rất có thể sẽ có mưa. Chúng ta chỉ có thể quay trở về đường cũ, đưa người bị thương vào bệnh viện.”



Thiệu Khâm và Giản Tang Du đều ngẩn ra, Giản Tang Du lập tức lắc đầu: “Không được, tôi không thể trở về.”



Viên cảnh sát trẻ tuổi biết tâm tư của cô, trầm giọng khuyên nhủ: “Nhưng với tình huống bây giờ, căn bản không có cách nào để đi qua được trừ khi đi xuyên rừng. Nhưng một khi có mưa thì sẽ nguy hiểm hơn!”



Quan Trì cũng khó khăn khuyên cô một câu: “Chị dâu, nơi này còn có rất nhiều người bị thương cần cấp cứu ——”



Thiệu Khâm thủy chung im miệng không nói, thấy sắc mặt tái nhợt và ánh mắt ảm đạm Giản Tang Du, véo mạnh lòng bàn tay của cô: “Hãy nghe lời của Lưu Đội .”



Anh không thể nhìn thấy Giản Tang Du gặp nguy hiểm. Hơn nữa bây giờ còn có người bị thương cần cấp cứu. Anh đã từng là quân nhân, cũng không phải do anh cao thượng. Nhưng anh chịu ảnh hưởng lớn của tư tưởng quân đội không có cách nào coi mạng người như cỏ rác.



“Tạm thời Mạch Nha sẽ không có nguy hiểm gì đâu, ngày mai chúng ta sẽ quay lại.” Thiệu Khâm kiên định nhìn Giản Tang Du, trên người anh dính đầy bùn đất, chỉ dám đem bàn tay khoác hờ lên thắt lưng cô.



Giản Tang Du nhìn Thiệu Khâm một cái, không nói gì.



***



Thiệu Khâm giúp đỡ Lưu Đội đưa mọi người lên xe. Mọi người rất buồn bực vì số tiền mình bỏ ra mua hàng, thầm than thở tất cả đồ mới mua đều nằm dưới đáy hố.



Bọn Thiệu Khâm không thể nào đưa chiếc máy kéo lên được, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là một lần nữa nhảy xuống hố, giúp người dân đưa đồ đạc của họ lên.



Chờ đến khi hết bận, bất tri bất giác anh mới phát hiện Giản Tang Du đã biến mất.



Thiệu Khâm lo lắng tìm kiếm khắp nơi, càng tìm lại càng kinh hãi. Bóng trăng đen nhánh lờ mờ, dưới ảnh hưởng của những tán lá dày, đèn xe chỉ có thể chiếu tới một phạm vi nhất định nhưng cũng không thấy cô, trong lòng Thiệu Khâm đã có đáp án.



Lưu Đội cũng rất sốt ruột, hỗ trợ tìm một vòng thở hổn hển chạy về: “Giản tiểu thư có thể đi đâu được chứ?”



Bàn tay Thiệu Khâm nắm chặt thành quả đấm, ánh mắt thâm sâu nhìn vào khu rừng rậm: “Cô ấy vào rừng rồi.”



Lưu Đội và Quan Trì đều rất sửng sốt, trong lòng Lưu Đội nóng như lửa đốt, cảm thán: “Vậy sao được, cô ấy là phụ nữ, vạn nhất gặp nguy hiểm thì. . . . .”



Thiệu Khâm đưa tay cầm chiếc áo khoác của mình ở ghế sau, lấy bên trong túi áo ra một chiếc điện thoại di động, cuối cùng không tiếng động nhìn Quan Trì một cái: “Cậu đi trước với bọn họ đi, tôi đi tìm vợ tôi.”



Hai mắt Quan Trì mở to, tức giận nói: “Không được, cậu không thể đi một mình được!”



Thiệu Khâm nhìn anh cười cười: “Họ đều là vợ con của tôi, tôi không muốn liên lụy tới người khác.” Anh nói xong cũng không đợi Quan Trì đáp lại, trực tiếp xoay người chạy vào cánh rừng sâu.



Lưu Đội bức tức giậm chân, phát điên nói: “Hai vợ chồng này toàn làm ẩu!”



***



Giản Tang Du biết mình tùy hứng cố chấp, nhưng bọn họ chưa từng biết thế nào là tình mẹ con. Trong tình cảnh nguy hiểm như vậy, cô biết con mình đang chờ cô thì sao cô có thể an tâm mà chờ đợi thêm được?



Ban đêm bóng tối càng âm u hơn, rất nhiều âm thanh quỷ dị vang lên trong đêm tối, thỉnh thoảng lại truyền tới những tiếng sột soạt của tán cây, Giản Tang Du ôm cánh tay, kiên trì đi vào trong.



Cố gắng lắm cô mới cảm nhận được phương hướng, miễn cưỡng cũng nhớ ra phương hướng. Nhưng trong rừng cây rậm rạp này căn bản có rất ít người qua lại. Vì vậy ngay cả một con đường bằng phẳng cũng không có.



May mắn lúc đi cô đã mặc đồ thể thao, lúc này mới không bị những cành cây quẹt vào làm bị thương.



Bóng trăng loang lổ, nhiều lần cô bị vướng vào những rễ cây nổi lên làm cho cô trượt chân ngã, đầu gối bị xây xát không ít, rất đau. Nhưng cô vừa nghĩ tới con trai là lại có dũng khí tiếp tục bò dậy tiếp tục đi về phía trước.



Bình thường lá gan của cô rất nhỏ, hơn nữa lại sợ tối, kể từ sau khi sự kiện kia xảy ra cô càng sợ tối hơn.



Nhưng lúc này cô mới biết tình mẫu tử vĩ đại biết bao. Ngay cả chính cô cũng chưa từng nghĩ tới có lúc mình lại dũng cảm như vậy. Dù hiện giờ ma quỷ có hiện ra hay có thú dữ vồ tới thì cô cũng không sợ hãi mà đọ sức cùng nó.



Càng chạy vào sâu trong rừng càng ẩm ướt, khí lạnh bao quanh cô. Thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng những con chim vỗ cánh. Cô cảnh giác nhìn chung quanh, trái tim đập nhanh liên hồi.



Hết lần này tới lần khác, ông trời không ủng hộ cô, một tiếng sấm vang lên, tia chớp làm cho các tán cây lóe lên phát sáng, cả những chiếc bóng núp trong bóng tối trong nháy mắt cũng sáng lên.



“A!” Giản Tang Du hoảng sợ hét lên một tiếng, rất nhanh vừa cắn chặt môi vừa tiếp tục đi vào trong rừng. Cô không thể lùi bước, giờ phút này cô đặc biệt nhớ tới khuôn mặt nhỏ bé lanh lợi của con trai, còn có. . . . . . lồng ngực ấm áp của Thiệu Khâm.



Giản Tang Du một mình đi xuyên qua khu rừng âm u lạnh ngắt. Bỗng nhiên một cơn gió lạnh thổi tới. Cô biết đây là dấu hiệu báo trời sắp mưa, chỉ có thể bước nhanh hơn, phải nhân lúc trời chưa mưa to để tìm được một chỗ trú chân.



Mặt đường trong rừng vô cùng trơn trượt, ở đâu cũng có cỏ rêu mọc. Những hạt mưa nhỏ rơi vào mặt cô. Ánh sáng yếu ớt phát ra từ chiếc điện thoại di động cũng không giúp cô nhìn rõ được con đường phía trước, chỉ có thể nhìn thấy một phạm vi rất nhỏ trước mặt. Cho nên Giản Tang Du không cẩn thận lại dẫm phải một sườn dốc trơn trượt, thân thể nghiêng ngả trượt xuống con dốc, cô hoảng hốt vội túm lấy một nhánh cây.



Lòng bàn tay bị sướt da, đau đớn vô cùng.



Cô túm lấy nhánh cây kia nhưng không có cách nào nhúc nhích, cả người treo lơ lửng trên không, chỉ cần nhúc nhích một chút là có tiếng bùn đất chảy xuống.



Làm sao bây giờ?



Giản Tang Du không có kinh nghiệm sống trong thôn dã, hơn nữa lúc này lại không có ai khác ngoài cô cho nên cô chỉ có thể dựa vào chính mình.



Cô thử dùng chân đu vào cọc gỗ bên cạnh, muốn mượn lực đẩy để trèo lên, ai ngờ lại không đủ sức. Ngược lại cánh tay vì dùng quá nhiều sức nên thân cây đó không ngừng phát ra tiếng “xoàn xoạt”.



Giản Tang Du cắn môi, ra sức tự cứu mình. Trong lòng cô bỗng hiện ra một suy nghĩ —— nếu có Thiệu Khâm ở đây thì tốt quá rồi, anh nhất định sẽ có biện pháp .



***



“Giản Tang Du!” giọng Thiệu Khâm vang lên giống như tiếng của vỠthần cứu thế. Giản Tang Du còn cho rằng cô vừa nghe thấy ảo giác, làm sao có thể ngay tại thời điểm cô nhớ tới anh thì anh lại xuất hiện được?



“Giản Tang Du!”, tiếng gọi càng ngày càng to hơn.



Nước mắt Giản Tang Du tự nhiên chảy ra, cô nghe thấy từng tiếng bước chân trầm ổn tới gần mình, lại nghe thấy giọng nói đầy lo lắng của anh: “Mới vừa nghe thấy em đang gọi anh mà, em đang ở đâu vậy?”



Thiệu Khâm mượn ánh sáng yếu ớt từ điện thoại quan sát bốn phía, chợt nghe thấy từ dưới sườn dốc cách đó không xa có một giọng phụ nữ yếu ớt: “Thiệu Khâm.”



Hô hấp của Thiệu Khâm dừng lại, sải bước chạy tới.



Lúc thấy Giản Tang Du, trong nháy mắt đầu óc anh trở nên trống rỗng. Phía dưới cô là một sơn động sâu không thấy đáy, cũng không thể biết bên dưới có cái gì.



Giọng nói của anh đầy bất an: “Nắm chặt đấy, anh sẽ tới ngay đây.”



Cuối cùng Thiệu Khâm cũng tìm thấy được một thân cổ thụ cứng cáp, anh rút một nhánh rễ cây quấn ngang hông mình, buộc thật chặt, anh sải bước đi xuống chìa tay ra kéo lấy Giản Tang Du.



Giản Tang Du nhìn ngón tay thon dài của anh, bởi vì lúc trước cứu những người dân làng kia mà còn lưu lại vết bẩn, thoạt nhìn chẳng đẹp tí nào. Nhưng lần này cô lại cảm thấy. . . . . . tay anh không sạch sẽ so với lúc trước càng làm cho cô rung động hơn.



Giản Tang Du vươn tay của mình ra, đầu ngón tay của hai người chạm vào nhau, phải dùng rất nhiều sức mới có thể nắm lấy được.



Thiệu Khâm vừa chạm được vào ngón tay của cô liền cố sức giữ chặt lấy, cố gắng vươn một tay khác ra: “Tới đây.”



Giản Tang Du từ từ buông bàn tay đang bám vào nhánh cây ra, theo bản năng hai bàn tay sống chết ôm lấy Thiệu Khâm.



Như vậy cả trọng lượng của cô đều chuyển sang cho Thiệu Khâm. Nhánh rễ trên người Thiệu Khâm đột nhiên lỏng ra, thân thể của anh trượt xuống dưới một chút.



Sắc mặt Giản Tang Du trắng nhợt, vội vàng muốn buông anh ra: “Không được, anh sẽ rơi xuống mất.”



Thiệu Khâm cầm chặt nhánh cây, do dùng nhiều sức trên các đốt ngón tay trên mu bàn tay cũng trở nên trắng bệch. Sắc mặt anh đông cứng lại, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định trầm tĩnh: “Ôm chặt vào anh, có chết cũng phải chết cùng nhau.”



Giản Tang Du nhìn gương mặt tuấn mĩ của anh, nước mắt tràn ra, lẩm bẩm nói nhỏ: “Không nên, không nên cùng nhau chết.”



Thiệu Khâm và cô nhìn nhau, bởi vì tay mang quá nặng mà khẽ phát ra hơi thở hồng hộc, giọng nói cũng không còn mạnh mẽ như trước: “Giản Tang Du, em có thể đừng đáng ghét như vậy được không? Đáng lẽ lúc này em nên cảm động mà nói với anh: ‘Ông xã chúng ta tái hôn được không?”. Sao em lại không chịu theo kịch bản vậy.”



Giọng điệu của anh mang theo sự trêu chọc, giọng nói vẫn còn run run. Giản Tang Du biết anh sắp không giữ được lâu nữa, bên cạnh không ngừng có tiếng bùn đất cùng những tảng đá rơi xuống nhưng lại không hề nghe thấy một tiếng vang nào vọng lên.



Cô không biết phía sau có phải là vực sâu vạn trượng hay không. Nhưng cô không muốn Thiệu Khâm cùng rơi xuống. . . . . . Cô không muốn, cô không muốn anh cùng chết với cô.



Mưa càng lúc càng to, nước mưa vô tình trút xuống, gương mặt cương nghị của Thiệu Khâm bị nước mưa xối vào, những giọt nước chảy ròng ròng từ tóc của anh, rơi cả vào mắt khiến mắt anh cay xè, càng lúc càng đỏ lên.



Giản Tang Du cũng bị ướt hết, bàn tay hai người đang nắm chặt vào nhau cũng dần trở nên trắng bệch, sắp buông lỏng ra vì ko thể chịu được nữa.



Sắc mặt Thiệu Khâm càng nặng nề, anh lớn tiếng nói: “Nắm chặt tay anh.”



Giản Tang Du nhìn thấy nước mưa trút xuống làm trôi đi lớp bùn bẩn trên mặt anh. Một dòng nước chảy xuống sống mũi cao thẳng của anh, nhưng bàn tay anh vẫn thủy chung không nhúc nhích, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, nhưng vẫn rất cứng cáp và có lực.



“Thiệu Khâm.” Giản Tang Du nghẹn ngào gọi anh .



Thiệu Khâm trầm mặc nhìn cô, hầu kết giật giật: “Cả nhà ba người chúng ta nhất định có thể vượt qua khó khăn này, hãy tin tưởng anh.”



Giản Tang Du gật đầu lia lịa, ai ngờ một giây sau, nhánh rễ trên người Thiệu Khâm do nước mưa mà bị lỏng ra, mặt Thiệu Khâm liền biến sắc, cả người tuột xuống dưới.



Giản Tang Du nắm chặt tay của anh, hai người ôm chặt nhau cùng lăn xuống sườn núi.



Trời đất quay cuồng, trán đụng vào rất nhiều thứ. Giản Tang Du cảm thấy mờ mịt, cảm giác rơi nhanh xuống vừa kích thích vừa sợ hãi. Nhưng bên cạnh cô còn có một thân thể ấm áp vững chắc, cô liền nhắm mắt lại, để cho thân thể tùy ý lăn xuống.



***



“Ào——”
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51 end
Phan Gioi Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .